Bóng dáng Hà Nghiên xuất hiện trong cửa kính, A Giang liếc nhìn Phó Thận Hành, vội vã chạy tới giữ cửa giúp cô. Sau khi đợi cô đi qua, gã nhân cơ hội lặng lẽ rời sân thượng. Tiểu Ngũ vẫn ở trong phòng, nhìn ra sân thượng, kéo A Giang lại dò hỏi: “Rốt cuộc cô gái kia có lai lịch như thế nào? Sao tôi thấy anh Hành đối xử với cô ta đặc biệt thế?”
A Giang đâu dám nhiều chuyện, nghe vậy chỉ lắc đầu, không chịu trả lời.
“Tôi cảm thấy hai năm qua tính cách anh Hành ngày càng khác, nhìn thì có vẻ thờ ơ nhưng thật ra lại nhiệt tình hơn trước.” Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm ra sân thượng, cười hì hì: “Này! Mắt nhìn người của anh Hành vẫn không tệ đâu, càng ngắm càng thấy con nhỏ kia ngon phết, xem bờ mông vểnh lên kìa, chẹp chẹp.”
A Giang lườm hắn, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi nghĩ cậu nên thu ngay ý nghĩ đó lại đi.”
Nghe vậy, trong lòng Tiểu Ngũ hơi khó chịu nhưng anh ta chỉ cười, không nhìn ra sân thượng mà xoay người giơ tay vỗ vai A Giang, vừa đi vừa cười nói: “Ăn tạp á? Tiểu Ngũ tôi là ai chứ? Tuyệt đối không động vào người phụ nữ của huynh đệ.”
A Giang không trả lời, dựa lưng vào cửa kính, lặng lẽ đứng đó.
Trên sân thượng, Hà Nghiên đứng cách xa Phó Thận Hành mấy bước, ánh mắt hơi buông rủ, còn Phó Thận Hành cũng im lặng. Hắn xoay người, lẳng lặng nhìn Hà Nghiên. Đóa hoa hồng vẫn gài trên tóc cô, có lẽ quên không gỡ xuống, gương mặt trang điểm hơi đậm, kết hợp với mái tóc xoăn dài đen tuyền, lộng lẫy khác thường.
Chắc chắn cô đã khóc, dù trên mặt không còn lưu vết nước mắt nhưng vẫn có thể nhìn ra, vệt lem màu đen của bút kẻ mắt khiến đôi mắt dường như to hơn.
“Vừa rồi nói gì với Lương Viễn Trạch vậy?” Hắn trầm giọng hỏi.
Hà Nghiên ngước lên nhìn Phó Thận Hành, ánh mắt rõ ràng lạnh lùng nhưng bên trong thì tràn đầy cảm xúc. Đó là hận. Cô không thể kìm nén thù hận bằng lý trí: “Nói buổi tối trở về sẽ kể hết cho anh ấy nghe.”
Hắn khẽ nhướng mày, dường như ngạc nhiên, hỏi: “Kể hết cho anh ta biết? Kể cho anh ta biết cái gì?”
Cô trả lời: “Nói cho anh ấy biết những chuyện anh đã làm với tôi. Nói cho anh ấy biết tất cả những gì mà hiện tôi đang phải chịu đựng.”
Phó Thận Hành lặng yên nhìn cô, mấy giây sau mới cười khẽ: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, sẽ ly hôn anh ấy.” Cô ngước lên, như đang khống chế những giọt nước mắt, cổ họng nghẹn ngào, mãi mới thốt thành tiếng: “Cầu xin anh ấy rời đi, nếu ba năm sau, tôi còn sống sót, nếu đến lúc ấy anh ấy còn chấp nhận tôi, chúng tôi sẽ quay lại bên nhau.”
“Ba năm?” Phó Thận Hành thấp giọng thì thầm, hạ tầm mắt, hỏi cô: “Vậy là cô đã định ra thời gian cho trò chơi của chúng ta, phải không?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Đúng.” Cô trả lời dứt khoát, cơ thể run rẩy: “Ba năm, đây cũng là quãng thời gian tôi giữ lại cho cha mẹ tôi. Nếu ba năm sau không thể giải thoát, tôi sẽ vui vẻ lựa chọn cái chết, không lo lắng cho bất kỳ ai, mặc anh giết cha mẹ tôi, hay chu di cửu tộc nhà tôi.”
Cô quan sát hắn, nhấn nhá từng chữ một: “Tôi đã xuống địa ngục thì còn quản gì chuyện thế gian nữa?”
Phó Thận Hành nhìn cô, đột nhiên bật cười, đưa tay về phía cô, nói: “Lại đây.”
Cô nghiến chặt răng, vừa giơ tay lên liền bị hắn tóm lấy. Hắn kéo Hà Nghiên đến trước lan can, ôm cô từ phía sau, bảo cô cùng hắn ngắm nhìn cảnh đường phố ven sông. Sau đó, thì thầm vào tai cô: “Ba năm. Ba năm sau, hoặc là tôi rời bỏ em, hoặc là, tôi sẽ giết em.”
Đây cũng là kỳ hạn hắn định ra cho trò chơi, ba năm, là ba năm.
“Được.” Cô trả lời, thuận thế tựa người lên lan can, lặng lẽ nhìn xuống đường. Phó Thận Hành không nhìn thấy ánh mắt Hà Nghiên, nhưng có thể cảm nhận được bản năng kháng cự từ cơ thể cô. Phát hiện này khiến hắn không vui, vì vậy hắn càng lại gần, ép sát người cô hơn.
Hà Nghiên cảm nhận ra nên khẽ giãy dụa, sau đó nghiêng đầu, thản nhiên hỏi hắn: “Ở đây luôn à?”
Cơ thể Phó Thận Hành đã bị kích thích, nhưng khi nghe cô hỏi, hắn lại hơi lui về sau một chút, vẫn ôm lấy cô, nắm lấy tay cô, cưỡng ép đan mười ngón tay vào nhau, thì thầm hỏi lại: “Em muốn sao?”
Cô kinh ngạc nhướng mày, ánh mắt vô tình lộ vẻ chế giễu: “Anh đang hỏi ý kiến tôi ư?”
Sự khiêu khích này của Hà Nghiên, cuối cùng đã kích động dục tính trong đầu Phó Thận Hành. Hắn cười lạnh, đáp: “Xem ra tôi đã vẽ vời thêm chuyện rồi.”
Nói xong, Phó Thận Hành nắm chặt hai tay Hà Nghiên bằng một tay, tay kia trượt xuống, động tác thô bạo cởi bỏ chướng ngại vật, cường thế len vào từ phía sau. Quần áo trên cơ thể cả hai còn nguyên vẹn, từ dưới đường ngẩng lên có thể phát hiện ra bọn họ, nhưng cùng lắm họ chỉ cho rằng đó là một đôi tình nhân đang ôm nhau ngắm cảnh.
Nào ai biết, ở nơi trên vạn người này, cơ thể họ đã gắn kết mật thiết với nhau.
Phó Thận Hành dường như cũng có ý che đậy, hắn đong đưa với biên độ nhỏ nhất, ôm ghì Hà Nghiên, hơi thở dồn dập, thì thầm vào tai cô: “Rất kích thích đúng không? Cơ thể em rất chặt, vô cùng chặt.”
Hà Nghiên im lặng, khó chịu cắn môi, hai tay thoát khỏi tay hắn, bám chặt lan can đá.
Phó Thận Hành cười khẽ, vòng tay quanh eo cô, môi lướt nhẹ như gần như xa sau cổ cô. Hà Nghiên hơi ngửa đầu, nhìn chằm chằm làn nước như tráng men bên kia sông. Phía sau, ở quảng trường trung tâm, chiếc đồng hồ lớn được trang hoàng lộng lẫy. Kim giây tích tắc chuyển động, một số người cất tiếng đếm ngược. Âm thanh mỗi lúc một vang, cuối cùng hợp cùng một chỗ, phát ra giữa đám đông.
“Mười, chín, tám, bảy…”
Người đứng phía sau cũng tăng tốc độ chạy nước rút. Phó Thận Hành thở hổn hển, khàn giọng ra mệnh lệnh: “Gọi tên, gọi tên tôi đi.”
Giữa âm thanh hỗn loạn, cô gọi tên hắn, từng chữ từng chữ một: “Phó Thận Hành.”
“Không phải, không phải cái tên ấy.”
“Thẩm Tri Tiết.”
“Gọi lại.”
“Thẩm Tri Tiết, Thẩm Tri Tiết, Thẩm Tri Tiết.” Cô nhắc đi nhắc lại.
Ngay khi tiếng chuông hùng hồn thoáng vang lên, Phó Thận Hành không kiềm chế được gầm nhẹ một tiếng, bàn tay cường ngạnh ôm lấy đầu cô, hôn mạnh xuống. Bông hoa gài trên tóc không biết rơi lúc nào, có lẽ đã rơi xuống đầu ai đấy đi trên đường, sau đó bị người ta dẫm chân lên, giống như cô lúc này.
Trên bầu trời đêm xa xăm, pháo hoa sáng chói phun trào rồi tắt ngúm.
Sinh mệnh, cũng chỉ như vậy mà thôi. Nếu có thể tỏa sáng ở nơi cao nhất thì thịt nát xương tan có là gì?
Một lúc lâu sau, Phó Thận Hành thả lỏng cơ thể săn chắc, hắn chưa chịu buông, ôm Hà Nghiên từ phía sau, tay ôm mặt cô, bức cô quay đầu lại, khẽ cắn môi cô, cất giọng khàn khàn: “Năm đầu tiên, A Nghiên, năm đầu tiên của chúng ta đã đến.”
“Đúng vậy, năm đầu tiên.” Cô hờ hững trả lời.
Phó Thận Hành không quan tâm đến vẻ lạnh nhạt của Hà Nghiên, hắn chỉ tận hưởng niềm vui mà cơ thể ấm áp mềm mại của cô mang lại cho hắn. Hắn khẽ cười, nhếch môi trào phúng, nói: “Nhớ kỹ, trở về ly hôn với Lương Viễn Trạch.”
Trò chơi vô tình thay đổi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng lời nói và hành động của hắn đã phơi bày tâm tư của hắn. Hắn không muốn bất kỳ ai chạm vào cô, không muốn cô nở rộ trong lòng gã đàn ông khác. Trước đây, hắn không quan tâm, nhưng từ giờ trở đi, sẽ không ai được làm điều đó.