Vừa dứt lời.
Chú ý đến sắc mặt không vui của Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm chợt nhận ra, câu cô vừa nói và câu “Mặt mũi anh thật sự khó nhìn” không khác nhau chút nào.
Hơn nữa, hình như tối nay cô không chỉ nói như vậy một lần.
Giống như là một con sói mắt trắng* qua cầu rút ván.
(*Sói mắt trắng: bạch nhãn lang, chỉ người vong ơn bội nghĩa.)
Ôn Dĩ Phàm quyết định cứu vãn cục diện “Dù là bị hủy dung——” nói đến đây, cô lại cảm thấy không đúng, nhắm mắt sửa lại: “Dù là tạm thời mặt mày hốc hác, cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất đẹp trai của anh đâu.”
Tang Diên mặt không cảm giác mà đưa mắt nhìn cô.
Vừa may, lúc này Vương Lâm Lâm trả lời tin nhắn WeChat của cô.
Ôn Dĩ Phàm cúi đầu liếc nhìn, là biểu tượng “ok”. Tinh thần cô buông lỏng một chút, chủ động nói: “Bạn tôi vừa trả lời, vậy tôi đi vào trước nhé.”
Tang Diên không đáp lời, chỉ khẽ mím môi.
“Đúng rồi,” trước khi chia tay, nghĩ đến chuyện đêm nay, Ôn Dĩ Phàm trịnh trọng nói, “Bất kể như thế nào, dù anh chỉ xem là chuyện nhỏ, nhưng tôi vẫn rất biết ơn anh. Sau này nếu anh có gì cần tôi giúp, cứ nói với tôi.”
Tang Diên thờ ơ ừ một tiếng, tùy ý khoát khoát tay, trở về xe.
Anh liếc mắt vào hộp thuốc lá để cạnh ghế lái, rồi lại nhìn theo cửa sổ ra bên ngoài.
Anh thấy Ôn Dĩ Phàm đem túi xách đặt trên vali hành lý, rồi kéo chậm rãi về hướng tiểu khu. Có lẽ vali hơi nặng nên cô đi rất chậm.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Mãi đến khi bóng lưng cô hoàn toàn ra khỏi tầm mắt, Tang Diên mới thu hồi ánh nhìn. Đang chuẩn bị cho xe chạy, lại nghĩ đến tình huống lúc nãy của cô, thêm chuyện cả nửa ngày cô không nói được số tòa nhà của người bạn, anh ngừng động tác lại.
Tang Diên hạ cửa sổ xuống, gác cùi chỏ lên cạnh cửa sổ, không vội rời đi.
Nhớ đến Ôn Dĩ Phàm thời học cấp ba.
Bởi vì ngoại hình cô cực kỳ xinh đẹp, cộng thêm tính cách khá lặng lẽ, không thích nói chuyện, trong mắt những người khác cô là người kiêu ngạo khó gần. Cho nên cô không được bạn bè trong lớp yêu mến lắm.
Mặc dù, trên thực tế tính cách cô rất ôn hoà, hiền lành đến mức gần như không biết giận.
Thời gian dài, mọi người quen thuộc nhau hơn.
Bạn chung lớp dần dần biết cô là người như thế nào, trở nên không chút kiêng kỵ. Sau lưng mọi người đặt cho cô danh hiệu “Bình hoa”—— Chuyện gì cô cũng không làm tốt, chỉ trừ xinh đẹp và giỏi múa thì gần như không biết làm gì.
Tang Diên cũng không biết, nếu như ở thời điểm đó Ôn Dĩ Phàm gặp chuyện giống hôm nay thì cô có khóc không.
Nhưng anh chắc chắn, cô sẽ không giống như bây giờ, có thể vẫn cùng anh nói chuyện, bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Cô cũng không tìm người nào an ủi hay chia sẻ.
Chỉ một mực cám ơn người đã giúp đỡ.
Giống như không có bất kỳ cảm xúc gì khác.
Tang Diên hạ tầm mắt, muốn hút một điếu thuốc, vừa lấy thuốc lại bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Anh nghe điện thoại.
Đầu kia vang lên giọng Tô Hạo An: “Tối nay cậu có đến ‘Tăng ca’ nữa không? Nếu đến thì lái xe tôi tới luôn. Cậu mẹ nó lái xe của tôi đi vậy tôi đi cái gì! Không có xe làm sao mà tán gái!”
Tang Diên: “Được rồi, một lát nữa tôi đến.”
Tô Hạo An: “Sao cậu tự nhiên bỏ đi vậy?”
“Bản thân cậu còn không biết sao?” Tang Diên cười nhạt, “Còn cần tôi nói ra?”
“…” Tô Hạo An yên lặng ba giây, chủ động thừa nhận sai lầm: “Được được được, tôi lần tới không dẫn theo là được rồi? Bọn họ cũng đã thay nhau nói tôi một trận rồi đây.”
Tang Diên lười để ý anh.
Tô Hạo An lại bắt đầu bào chữa cho bản thân: “Tôi mẹ nó thích người nhõng nhẽo thì có gì sai sao? Tôi chỉ có hứng thú với kiểu con gái như vậy thôi!”
“Nói xong chưa?”
“Đương nhiên chưa.” Tô Hạo An tiếp tục than phiền: “Cậu có thể kiên nhẫn với tôi một chút không, cậu nghĩ xem nếu sau này tôi cũng ghét bỏ bạn gái của cậu thì cậu thấy sao? Hiện giờ tâm trạng tôi rất khó chịu.”
“Cúp.”
Tang Diên bấm tắt điện thoại, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu cắn trong miệng.
Đang tìm bật lửa, Tô Hạo An lại gọi lần nữa. Anh tiện tay bấm nghe, mở đèn trong xe lên, nhân tiện lục tìm trong ngăn kéo phía trước.
“Cậu thật quá vô tình, tôi tranh thủ lúc bạn gái đi nhà vệ sinh mới có thời gian gọi cho cậu.” Tô Hạo An khiển trách anh: “Vậy mà cậu! Có thể! Nói cúp máy! Liền cúp máy!”
Tang Diên “Ồ” lên: “Tôi còn có thể cúp lần nữa đó!”
“…” Tô Hạo An bắt đầu than thở: “Ai, dỗ con gái mệt mỏi quá. Trước giờ tôi vẫn thấy em Lâm Lâm này thật đáng yêu, hôm nay sao lại thấy phiền quá.”
“Vậy thì thôi đi.”
“Vậy cũng không được, yêu đương sung sướng lắm!”
“…” Tang Diên xùy lên: “Cậu là đang mắc nợ.”
Đang nói đến đây, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, Tang Diên chú ý thấy ở chỗ ngồi kế bên tài xế có đồ vật lấp lánh. Anh dừng ánh mắt, tiến đến khom người nhặt lên.
Tang Diên ngồi dậy, trầm ngâm nhìn vật trong tay.
Là một xâu chìa khóa.
***
Ôn Dĩ Phàm ở cửa nhà Vương Lâm Lâm chờ gần hai giờ.
Mãi đến mười hai giờ đêm, Vương Lâm Lâm mới ung dung trở về. Nhìn thấy dáng vẻ Ôn Dĩ Phàm, cô hơi ngạc nhiên: “Tiểu Phàm, cô có chuyện gì à? Sao lại trông chật vật như vậy?”
Ôn Dĩ Phàm giải thích: “Chỗ ở cũ của tôi xảy ra chút chuyện, đột nhiên không hẹn mà đến còn làm chị phải cắt ngang buổi hẹn. Xin lỗi chị nhé, chị Lâm.”
“Không có chuyện gì.” Vương Lâm Lâm mở cửa ra, thở dài: “Vốn là tôi còn có thể về sớm hơn, nhưng bạn trai tôi quả thực quá dính người đi, để cô ở đây chờ nửa ngày tôi thấy ngại quá.”
Hai người cùng đi vào.
Vương Lâm Lâm: “Thời gian cũng không còn sớm, cô dọn dẹp sơ qua trước đi. Tôi mệt quá, tắm rồi đi ngủ luôn đây. Có gì cần chú ý thì mai chúng ta bàn lại.”
Ôn Dĩ Phàm vội vàng gật đầu.
Vương Lâm Lâm đi về phía phòng ngủ chính, bước hai bước thì quay đầu: “Đúng rồi, lúc nãy cô quay về bằng cách nào vậy? Chỗ chúng ta ăn cơm vắng vẻ quá, lúc cô đi tôi cũng quên nhắc cô.”
Ôn Dĩ Phàm: “Lúc đó Tang Diên cũng định rời đi, nên tôi nhờ anh ấy chở giúp.”
“Cô nhờ anh ta à?” Như nghe được một chuyện cực kỳ khôi hài, Vương Lâm Lâm chợt cười lên: “Không phải anh ta chủ động đề nghị chở cô sao?”
Ôn Dĩ Phàm không thấy chuyện này có điểm gì đáng cười, ngơ ngác: “Anh ấy không cần phải chở tôi mà.”
Vương Lâm Lâm lắc đầu một cái, ra vẻ thương cảm: “Cô sau này đừng làm vậy, giờ chắc là trong lòng anh ta cao hứng lắm, không chừng đang cùng bạn bè cười cợt chế giễu cô đó.”
Ôn Dĩ Phàm “Ừ?”
“Dù sao thì trước đây anh ta không theo đuổi được cô, giờ ngược lại cô lại ‘cho không’ anh ta, anh ta nhất định sẽ chơi đùa với cô, chơi chán rồi thì sẽ đá cô thôi. Cho nên cô phải chú ý một chút.” Vương Lâm Lâm đi đến vỗ một cái lên vai cô: “Tin tôi đi, tôi rất có kinh nghiệm. Cả đám công tử này không có gì khác nhau, đều là một đám đạo đức thối thôi.”
“…”
Ôn Dĩ Phàm muốn nói bản thân cô không có ý định ‘cho không’, cũng cảm thấy Tang Diên không phải kiểu người như vậy.
Dù sao bây giờ anh ngay cả để ý cũng không muốn để ý đến cô.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm từ trước đến giờ lười tranh luận cùng người khác, chỉ xem như cô ấy có ý tốt mà nhắc nhở thôi.
“Tôi hiểu.”
***
Ở cùng Vương Lâm Lâm ổn hơn nhiều so với tưởng tượng của Ôn Dĩ Phàm.
Bởi vì hai người cơ bản rất ít gặp nhau ở nhà.
Vương Lâm Lâm làm việc và nghỉ ngơi rất khoa học, đối với giấc ngủ cực kỳ cố chấp, mỗi ngày ngủ đủ tám tiếng, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không trước mười một giờ nhất định phải lên giường. Sau khi tỉnh lại cô ấy cũng không ồn ào khó chịu gì, chỉ trang điểm một chút rồi rời khỏi nhà.
Ôn Dĩ Phàm vì phải chạy tin tức nên rất ít có thời gian ở nhà, làm việc và nghỉ ngơi rối bòng bong. Chỗ ở đối cô mà nói, trên căn bản chỉ là một chỗ ngủ.
Tiểu khu này an ninh tốt, gần công ty, có bạn cùng phòng hay không có cũng không khác nhau nhiều.
Đối với Ôn Dĩ Phàm, đây là cảnh thuê chung hoàn mỹ nhất mà cô có thể tưởng tượng.
Sau khi biết Ôn Dĩ Phàm cùng Vương Lâm Lâm thật sự thuê chung nhà, Tô Điềm có hỏi thăm tình hình của cô mấy lần, thấy cô quả thật rất ổn, mới hoàn toàn yên tâm.
Chiều thứ tư tuần sau đó.
Ôn Dĩ Phàm vừa cùng một chuyên gia nói chuyện điện thoại xong, Tô Điềm vừa vặn từ phòng giải khát trở lại. Cô ấy đến bên cạnh Ôn Dĩ Phàm, hạ thấp giọng kể cho cô tin tức vừa thu lượm: “Mình mới vừa nghe nói Vương Lâm Lâm muốn từ chức.”
Ôn Dĩ Phàm bị hấp dẫn sự chú ý, kinh ngạc nói: “Có thật không?”
“Chắc là thật, cậu ở cùng chị ta mà chị ta không nói gì với cậu sao?” Tô Điềm nói: “Hình như đã đưa đơn từ chức luôn rồi, chị ta sắp nghỉ nên gần đây tâm trạng như không muốn làm việc nữa.”
“Cậu làm sao nhìn ra được?”
“Ngày nào chị ta cũng đi trễ về sớm, chủ nhiệm thời gian này rất bất mãn với chị ta, chị ta mà không từ chức thì sớm muộn gì cũng bị sa thải thôi. Mình thấy hôm nay chị ta chỉ giả vờ xem tài liệu một chút, chưa làm gì đã bỏ đi.”
Bởi vì thường xuyên phải tăng ca, người làm nghề nhà báo có thời gian làm việc tương đối tự do. Bận rộn có thể làm thâu đêm hai mươi bốn tiếng, làm xong việc rồi thì cũng có thể về sớm bất kỳ lúc nào.
Không bị giới hạn nhiều về thời gian.
Mặc dù là làm việc ở cùng một phòng, nhưng có vài đồng nghiệp cả tuần cũng không gặp nhau được mấy lần.
Ôn Dĩ Phàm không chú ý nhiều đến những chuyện này, cũng không thấy có gì bất ổn: “Chị ấy không muốn chạy tin tức nên nhảy việc sao? Dù sao thì công việc này lương căn bản cũng không đủ sống.”
“Không phải chị ta có bạn trai nhà giàu sao?” Nói đến đây, Tô Điềm không nhịn được nói: “Anh ta hình như là thật sự có tiền, mấy ngày trước mình thấy xe đi đón Vương Lâm Lâm đổi thành một chiếc Ferrari rồi. Chị ta bây giờ trừ khoe khoang thì không nói lời gì khác cả.”
Ôn Dĩ Phàm cười: “Nghe một chút cũng tốt mà.”
Tô Điềm nhỏ giọng thầm thì: “Mình không làm sao ưa được dáng vẻ của chị ta đâu.”
Không đợi Ôn Dĩ Phàm trả lời, Phó Tráng ở đâu bỗng nhiên thò đầu vào phòng bọn họ, cười híp mắt nói: “Không ưa được dáng vẻ của ai?”
Cũng không biết phải trả lời thế nào.
Tô Điềm sợ hết hồn, tức giận đẩy cậu ra: “Còn có thể là ai! Là em đó!”
Phó Tráng: “?”
Tô Điềm: “Nghe trộm gì chứ, trẻ con thì tránh xa một chút.”
“Cái gì mà trẻ con!” Phó Tráng trong nháy mắt bất mãn, cầm bình nước trong tay xem như microphone: “Ba chúng ta không phải là nhóm ‘Phàm Phó Tô’ sao? Hai chị có chuyện bát quái gì cũng phải nói với em, không được cô lập em!”
Tô Điềm cười vui vẻ: “Cái nhóm gì mà ‘tồi tàn phó tô’ gì đó thành lập từ bao giờ vậy? Có hỏi qua ý chị chưa?”
Phó Tráng: “Tên này nghe không hay sao?”
Ôn Dĩ Phàm cười cười, không tham dự đề tài này, tiếp tục gõ bàn phím.
Im lặng.
Thấy cả hai cô đều không phản ứng với mình, Phó Tráng chủ động nói chuyện: “Hai chị, tối nay hai chị có rảnh không? Có muốn đi cùng với Đại Tráng em không? Để ăn mừng Đại Tráng em đây lần đầu tiên làm phóng sự, tổ chúng ta mở party đi!”
Tô Điềm vỗ vỗ đầu cậu: “Tự về nhà bú sữa mẹ đi, chị đây có hẹn rồi.”
Phó Tráng nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm: “Kìa chị Dĩ Phàm…”
Nghe thấy tên mình, Ôn Dĩ Phàm nâng mắt, nhìn qua giống như nãy giờ hoàn toàn không nghe hai người kia nói gì. Liếc thấy đồ uống trong tay cậu, cô dừng mấy giây, rồi sau đó làm bộ qua loa lấy lệ nói: “Cám ơn, chị không uống.”
“…”
Dứt lời, Ôn Dĩ Phàm tiếp tục suy nghĩ về bản thảo tin tức. Mãi đến khi hoàn thành bản thảo, cô nghiêng về phía sau, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một lúc, nhân tiện mở điện thoại di động lên liếc nhìn.
Hai tiếng trước chủ nhà cũ có nhắn tin WeChat cho cô.
Chủ nhà Tiểu Ôn: [ Có phải cháu quên đưa chìa khóa nhà lại cho bác không? ]
Ôn Dĩ Phàm sửng sốt một chút, nhất thời không phản ứng kịp.
Cô dọn đi buổi tối hôm đó, có nhắn tin WeChat báo bác chủ nhà. Mấy ngày sau, bác chủ nhà dùng WeChat gởi trả lại cho cô tiền thuê nhà và tiền thế chấp. Sau đó cũng không liên lạc nữa.
Vì cô không cần dùng đến chìa khóa này, nên hoàn toàn không nhớ đến.
Ôn Dĩ Phàm trả lời: [ Dạ đúng, xin lỗi bác. Vậy khi nào bác rảnh, cháu sẽ ghé đưa. ]
Tuy là trả lời như vậy, nhưng Ôn Dĩ Phàm cũng không nghĩ ra bản thân đã ném cái chìa khóa ở đâu.
Hi vọng là không phải bị rơi mất.
Chẳng biết tại sao, Ôn Dĩ Phàm mơ hồ nghĩ đến chuyện vòng tay của Chung Tư Kiều bị rơi ở quán bar của Tang Diên. Vừa nghĩ chắc bản thân không đến nỗi xui xẻo như vậy, lại nhận được hai tin nhắn.
Nhìn tên người gởi, Ôn Dĩ Phàm bỗng có dự cảm xấu.
Cô vô thức mở ra.
Tin nhắn đầu tiên là một tấm hình, chính là hình xâu chìa khóa bác chủ nhà vừa nhắc.
Tiếp theo là tin nhắn thứ hai.
Tang Diên: [ Cùng một phương pháp đề nghị không dùng hai lần.]