Đêm dài mà sâu.
Đợi đến sau nửa đêm, Bạch Mạn bị nữ sử đến đánh thức.
“Thời gian Cửu Vương nghị sự đã lâu, Vương phi cần tự tay nấu canh đưa đến trước mặt Cửu Vương, để tỏ lòng quan tâm.” Nữ sử nói đâu ra đấy.
Bạch Mạn từ trong lúc ngủ mơ bị kéo lên, khó có thể duy trì biểu tình của mình.
Cửu Vương tính toán thật hay! Giày vò mình như thế, bất quá hướng người ủng hộ bất an thấy được Bạch gia cùng Cửu Vương liên minh thôi!
May mắn thay, vốn dĩ mình muốn thu phục thuộc hạ của Cửu Vương, từ góc độ này, chỉ thị của Cửu Vương chỉ cho ta một cái thang.
Trên bàn còn lại thịt và rượu “Tự tay mình chuẩn bị”, Bạch Mạn gói lại một chút, dặn dò tiểu nha đầu giúp mình làm nóng, cũng lười quan tâm tới hương vị, mang theo hộp cơm liền đi hướng phòng nghị sự.
Tiến vào trước phòng nghị sự, nàng vuốt vuốt mặt, lại biến thành Cửu Vương phi nhu thuận cùng ngoan ngoãn. Lúc này mới hít sâu một hơi, đi vào trong.
Phòng nghị sự chia làm gian ngoài cùng phòng trong. Cửu Vương ở trong đó cùng một đám phụ tá, gian ngoài bình thường luôn có thị vệ kiểm soát.
Bạch Mạn tiến vào gian ngoài, vòng qua bình phong, đụng phải Châu Dung.
Ngoại trừ Châu Dung, gian ngoài không có bất kỳ ai, thị vệ phụ trách cũng không biết tung tích.
Tóc Châu Dung vẫn được buộc bằng chiếc cúc bạch ngọc, ánh mắt không rõ ràng nhìn nàng.
Bạch Mạn đi vòng qua một bên khác, Châu Dung chân dài một bước, không vội vàng chặn đường vào phòng trong.
Tiếng nói chuyện bên trong phòng có thể nghe thấy rõ ràng.
Trong lòng Bạch Mạn bối rối, thấp giọng, nổi giận đùng đùng với Châu Dung:
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Tránh ra.”
“Chậc, tính tình người thật tệ, Cửu Vương có biết không?” Châu Dung cười nhẹ, ánh mắt đảo quanh làn da Bạch Mạn, đột nhiên cúi xuống cổ nàng mà hít hà.
“Hắn không có đụng vào ngươi.” Nàng ngồi dậy, kết luận.
“Ngươi là chó sao?” Bạch Mạn lui lại hai bước, con mắt trừng đến căng tròn, ánh mắt cảnh giác.
“Tiểu Bạch Mạn.” Châu Dung ghé sát vào tai nàng, “Kỹ thuật hắn thì phế, không thể để cho ngươi thoải mái đến đi.”
Bạch Mạn trừng mắt, vừa muốn mắng chửi người, Châu Dung lại duỗi tay ra bóp miệng của Bạch Mạn, tựa như bóp một con vịt con nhỏ: “Thật, vẫn là ta tương đối tốt.”
“Xoạc – “
Bạch Mạn hất tay nàng ra.
“Ngươi không hài lòng, liền trút giận lên ta?” Châu Dung ôn nhu nói: “Ngươi càng ngày cả gan làm loạn.”
Bạch Mạn lúc này mới hậu tri hậu giác, mình lại đánh đại tướng Châu Dung tàn bạo trong truyền thuyết!
Châu Dung cụp mi xuống, lặng yên nhìn xem nàng. Âm thanh đàm tiếu từ bên trong truyền đến, nổi bật lên gian ngoài càng thêm yên tĩnh. Bạch Mạn vẫn cố giả bộ bình tĩnh, không nói gì, nhấc lên hộp cơm, buồn bực cúi đầu đi vòng qua.
Hộp cơm bị Châu Dung chộp lấy đi, nhẹ nhàng để dưới đất. Bạch Mạn bị Châu Dung nắm lấy cổ tay kéo tới bên tường, phía sau lưng nàng đụng vào tường.
Cửu Vương nghị sự ở phía bên kia bức tường.
Mà nàng, đang bị Châu Dung chống đỡ ở trên tường.
Chỉ có một bức tường ngăn cách các nàng.
Giọng nói của Cửu Vương từ phía sau truyền vào tai Bạch Mạn, Châu Dung một tay nắm lấy đôi tay của Bạch Mạn, kéo lên trên đỉnh đầu rồi đè lại. Trong lúc đẩy, cổ áo gấp được nới lỏng, Châu Dung kéo cổ áo Bạch Mạn xuống, tập trung ánh mắt vào làn da trắng nõn.
“Cửu Vương ở bên trong, chính ngươi hoang đường, cũng nên cố kỵ người khác!” Bạch Mạn không dám la, nhỏ giọng uy hiếp, “Cửu Vương trông thấy sẽ nghĩ như thế nào, kế hoạch của các ngươi còn có thể thành hay không! Suy nghĩ cho tương lai của ngươi đi!”
Bạch Mạn miễn cưỡng không có nói rõ, ngươi có còn muốn làm Nhiếp Chính Vương hay không!
Nhưng Châu Dung tựa hồ cũng không thèm để ý. Nàng chẳng những không có lỏng tay, ngược lại tiến thêm gần hơn, đến khi chiếc mũi cao chạm vào chiếc mũi nhỏ, môi hình thoi màu sáng gần như chạm vào đôi môi đỏ mọng, mắt phượng thanh lãnh nhìn thẳng vào đôi mắt mèo của người kia.
Châu Dung từ bên trong trâm gài tóc của Bạch Mạn kéo ra một sợi tóc đen, dùng ngón tay thon dài nghịch lấy thưởng thức: “Ta ước gì hắn trông thấy.”
Tóc đen quấn quanh ở trên ngón tay trắng nõn.
Cửu Vương tựa hồ đang tranh cãi cái gì đó, bên trong thanh âm càng ngày càng lớn, Bạch Mạn nghe được tên của nàng: “Đích nữ Bạch gia… Bạch Mạn… Đợi ta tình thâm ý cắt… “
Giọng nói khàn khàn của Châu Dung át đi giọng nói của Cửu Vương: “Nhìn thấy sẽ tốt hơn.”
“Ngươi có phải hay không điên rồi!” Bạch Mạn vừa sợ vừa giận, toàn thân nàng run rẩy.
“Chỗ đó điên rồi, cũng bởi vì ta chuẩn bị hôn ngươi tại đây sao?” Châu Dung nhìn chăm chú nàng.
Bạch Mạn bay lên liền muốn đá nàng một cước, trong nháy mắt Châu Dung đẩy đầu gối mình vào chân của nàng, thuận thế tách ra hai chân của nàng, đem nàng ép tại trên tường, một cái tay khác bóp lấy cằm của nàng, “Ngươi tích cực chủ động như thế… Ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.”
Châu Dung nhìn thấy phiếm hồng ẩm ướt trong khóe mắt Bạch Mạn, nàng gấp cắn chặt môi, lộ ra bộ dáng ủy khuất lúc nàng còn bé.
Châu Dung không khỏi sửng sốt.
Liền trong chớp nhoáng này, Bạch Mạn hung hăng cắn vào tay Châu Dung, Châu Dung bị đau, nhẹ buông tay. Bạch Mạn thuận theo đó mà dùng sức đẩy nàng ra, cầm hộp cơm lên đi vào phòng mà không thèm quay đầu lại.
Châu Dung đứng ở bên ngoài một lúc, hơi cúi đầu, nhìn một vòng tròn dấu răng căng bên trên bàn tay mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Vào đi.” Nàng quay đầu.
Thị vệ sải bước đi vào, gãi đầu: “Đại tướng quân, chỉ là thuộc hạ không tìm được nơi ngài bảo đến… “
“Không cần đi.” Châu Dung phất tay, trên mặt ẩn ẩn ý cười.
“A? A!” Thị vệ đuổi theo, đột nhiên cao giọng nói, “Đại tướng quân, tay của ngài tại sao lại bị con mèo cắn! Lần trước cũng giống như vậy!”
Người trong quân, sức quan sát nhạy cảm.
“Đúng vậy, vẫn là như lần trước.” Châu Dung thâm ý nói.
“Con mèo trong phủ Cửu Vương thật sự là đáng hận, vậy mà lại cắn đại tướng quân. “Thị vệ hận hận nói, “Nếu một ngày nào đó thuộc hạ bắt sống được nó, nhất định sẽ đánh nó để trút giận!”
“Không cần.” Châu Dung mỉm cười, “Nhất định phải đem cái mông của nàng mở ra hoa.”
Phòng trong.
Bạch Mạn nở nụ cười dịu dàng cùng hào phóng, sau khi đem đồ ăn khuya dần dần phân phát, lại nói những lời cao ngạo trước mặt những người ủng hộ Cửu Vương. Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Châu Dung bước vào.
Vị trí mỗi người đều có chén nhỏ tinh xảo, duy nhất vị trí của nàng không có.
Mặt Châu Dung lập tức liền đen.
“Mạn nương!” Cửu Vương trách cứ, “Ngươi làm sao vậy? Làm sao có thể bỏ sót đại tướng quân?”
Bạch Mạn nhẹ giọng nói: “Bẩm điện hạ, thần thiếp chú ý tới trên người đại tướng quân có vết thương bị con mèo gặm c ắn, trong canh của thần thiếp có nhiều chất bổ, sợ bất lợi đối với vết thương đang khép lại.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hướng về dấu răng bên trên tay Châu Dung, nhao nhao khuyên: “Vương phi thương cảm hạ thần, đại tướng quân, ngài vẫn là cẩn thận ăn kiêng đi.”
Châu Dung mặt đen thui, giận quá thành cười: “Không sao, vết thương trên người thần nhiều lắm, không kém chỗ này —— canh nấu của Vương phi, không biết là mỹ vị nhân gian như thế nào, thần còn nhất định phải nếm thử nó.”
Bạch Mạn dùng ánh mắt giết người nhìn Châu Dung. Châu Dung mặt đen lên trừng nàng.
Lúc hai người còn đang giằng co, Cửu Vương lên tiếng: “Đại tướng Quân, phần của bản vương còn chưa động tới, nguyện chia sẻ cùng tướng quân.”
“Tốt.” Châu Dung vui vẻ tiến lên, nâng chén lên, không để ý đến Cửu Vương nói “chia sẻ”, ngẩng đầu uống cạn một hơi, đập cái chẽ trống rỗng trước mặt Cửu Vương:
“Vương phi, nấu ngon lắm.”
Cái chén rỗng còn bốc hơi nóng, Bạch Mạn nhìn xem đều bỏng miệng thay Châu Dung. Người kia quay người trở lại chỗ ngồi của mình, miệng của nàng bỏng đến đỏ đỏ.
Còn chưa lau vết nước canh, môi của nàng hiện lên ra một loại hoa hồng sâu sắc, óng ánh sáng long lanh, dường như cả người đột nhiên từ tiên nhân đọa phàm trần, kiều diễm ướt át.
Bạch Mạn vô ý thức nhìn sang, không khỏi dời tầm mắt.
Không chỉ một mình nàng không nhịn được khi xem qua, tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều không nói gì. Không ai lên tiếng, không ai dám thở, không ai cử động, tất cả con mắt mọi người đều nhìn theo bóng dáng Châu Dung, tựa như cẩn thận từng li từng tí ôm lấy một cái mộng dễ nát.
Sắc đẹp mê người.
Cùng một thời gian, từ này đánh vào tâm trí mọi người.
Bạch Mạn đột nhiên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu. Nàng sao có thể bị cái sắc đẹp của một người ác liệt như vậy quyến rũ đến không nói nên lời?
Mọi người ở đây cũng lúng túng che giấu sự thất thố của mình. Cho dù nàng là nữ nhân, nhưng cũng chính là đại tướng quân hung tàn bạo ngược, trong truyền thuyết lừa giết cùng bắt được bảy vạn người, mình thế mà xem nàng như thành mỹ nữ đến thưởng thức, còn bị sắc đẹp của nàng rung động?
Đại quyền trong tay, đừng nói nam nhân nữ nhân, nếu như là thái giám, bọn hắn cũng không dám nhìn thẳng!
Bạch Mạn thấy mọi người hoàn tất bữa ăn khuya, đoan trang hành lễ, sau đó lui ra. Châu Dung nhìn xem phương hướng Bạch Mạn rời đi, ánh mắt một mực như nhựa cây bám tại bên trên thân thể nàng, dường như có thể kéo ra hàng ngàn sợi chỉ.
Không bao lâu, Châu Dung liền nói mình còn có chuyện quan trọng, rời đi trước một bước.
Sương đêm dày đặc, nàng mặc một chiếc áo choàng đen thêu chỉ vàng, vạt áo choàng tung bay sau lưng. Thị vệ trầm mặt ngay ngắn đi sau lưng nàng. Nàng đẹp mà nghiêm nghị không thể xâm chiếm đến, sắc mặt lãnh đạm khó lường, cả người tựa như bầu trời treo một vòng hạo nguyệt, xa không thể chạm đến.
Độc Cô Nhàn trốn ở đằng sau cột trụ hành lang, trong lúc nhất thời mà si mê đến.
Nàng lẻn từ trong phòng ngủ, trên thân còn mặc bộ đồ ngủ đơn bạc, chân trần. Giẫm tại bên trên bàn đá xanh, dưới chân có chút lạnh. Gió đêm thổi qua, lạnh thấu xương, nhưng Độc Cô Nhàn vẫn nguyện ý làm như vậy.
Muốn tiếp cận đại tướng quân Châu Dung, thì phải chịu đựng lạnh.
Nàng vốn cho là mình chỉ cần nhìn xa xa nàng liền đủ, nhưng là người luôn luôn có lòng tham.
Nàng yêu mặt trăng băng lãnh, không vừa lòng vầng trăng nhạt nhạt kia treo ở bầu trời, nàng muốn đem mặt trăng lấy xuống, từ đây cất vào trong ngực.
Độc Cô Nhàn đi ra ngoài, đưa tay muốn tóm lấy Châu Dung, kết quả vài tiếng leng keng, nàng thậm chí còn không đến gần được Châu Dung, liền bị nhóm thị vệ dùng đao lóe bạch quang gác ở trên cổ.
Châu Dung đột nhiên quay đầu, sát ý trong mắt không che giấu chút nào.
Độc Cô Nhàn bị dọa đến muốn khóc cũng khóc không được.
Dù cho nhận ra Độc Cô Nhàn, Châu Dung cũng bước chân không ngừng, bày ra ý lấy ra thanh đao sau lưng thị vệ, ngữ khí lãnh đạm nói: “Tiểu Công chúa, đêm khuya không được tùy ý tiếp cận thần. Dù sao, đao kiếm không mắt.”
Độc Cô Nhàn bỗng nhiên nhào tới, bắt lấy áo choàng màu đen kia của Châu Dung, muốn cản trở bước chân Châu Dung.
Châu Dung nhìn thoáng qua mười cái móng tay dài hoa lệ của tiểu Công chúa, nhíu mày một cái không lộ ra dấu vết, đem áo choàng kéo ra: “Áo choàng không sạch sẽ, đừng làm vấy bẩn thân thể cao quý của Công chúa.”
Nói xong, nàng tiếp tục sải bước đi lên phía trước.
Độc Cô Nhàn chưa hề bị người lãnh đạm như vậy qua, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận. Nàng nhìn chằm chằm áo choàng đen xoay tròn của Châu Dung mà dậm chân: “Châu Dung! Bản cung lệnh cho ngươi dừng lại!”
Châu Dung dừng lại, lúc này mới chậm rãi đứng vững, quay đầu: “Công chúa gọi thần có chuyện gì?”
Lãnh đạm lại xa cách.
Thấy Độc Cô Nhàn không nói lời nào, Châu Dung thi lễ thoảng qua: “Thần thật có chuyện quan trọng, nếu như Công chúa không có chuyện gì, thần xin được cáo lui… “
Tiểu Công chúa “Oa” lên một tiếng khóc, vừa lau nước mắt vừa nói: “Ngươi vội vã như vậy, là muốn đi làm cái gì?”
Châu Dung không biết đang suy nghĩ gì, biểu lộ dần dần nhu hòa lên. Nàng hất lên áo choàng màu đen, bên trong là một thân trắng thuần, hai tay chấp sau lưng.
Dưới sân có ánh trăng sáng.
“Thần, nhớ ánh trăng sáng rực, muốn đưa tay ôm lấy.” Châu Dung ôn hòa nói.